Vatican
hiện rất quan tâm đến tình trạng của các nước hậu cộng sản và đang tìm cách xây
dựng lại một Giáo Hội đích thực của mình. Những tồn tích của chế độ cộng sản
còn đọng lại với những ảnh hưởng trầm trọng của nó về mọi mặt cả vật chất lẫn
tinh thần, từ văn hóa, giáo dục, tôn giáo, xã hội đến kinh tế, chính trị…đang
là những ưu tư không nhỏ của những vị lãnh đạo Giáo Hội tại những nước hậu cộng
sản. Ở đây xin chỉ bàn vấn đề tinh thần một cách tổng quát dựa vào những nhận
xét của các giám mục Đông Âu được trình bày tại hội nghị ở thủ đô Croatia mới
đây, rồi từ đó rút ra một vài nhận xét và bài học cho Giáo Hội Việt Nam [1].
HÔI NGHỊ ZAGREB: Về những di hại của Cộng
Sản
“Những vết thương và đổ vỡ do chủ nghĩa
cộng sản gây ra hiện vẫn còn tồn tại và đang đầu độc đời sống con người và xã hội
nơi những quốc gia đã một thời phải sống sau bức màn sắt”.
Đó
là thông điệp của các giám mục Đông Âu đã đưa ra tại cuộc hội thảo chuyên đề
ngày 11-2-2009 tại Zagreb, thủ đô Croatia: “Sứ
mạng của Giáo Hội ở những nước Trung-Đông-Âu 20 năm sau khi chế độ cộng sản xụp
đổ: 1989-2009. Đây là hội nghị chuyên đề thứ ba tiếp theo hai hội nghị trước
ở Budapest năm 2004 và ở Prague năm 2007 về cùng một chủ đề như vậy kể từ khi bức
tường Bá Linh xụp đổ vào năm 1989. Hồng y TGM Zagreb Josip Bozanic, phó CT HĐGM
Âu Châu là chủ tịch hội nghị đã mời 13 giám mục đại diện HĐGM Âu Châu tham dự để
đóng góp ý kiến.
Ngày
khai mạc Hội Nghị cũng là ngày kỷ niệm HY Alojzije Stepinac được phong Á Thánh.
Các đề tài thảo luận cũng đặc biệt chú trọng vào những tàn tích tinh thần do cộng
sản để lại và những di sản của các vị tử vì đạo dưới trào cộng sản. Trong bài kết
thúc hội nghị, HY Bozinac đã ví “niềm tin của Đức HY Stepinac và của các vị tử
vì đạo khác như là kết quả của những khổ đau, nhục nhằn, nhưng can trường và
cương quyết không lùi bước trước những cực hình, áp đặt và dụ dỗ đầy mưu mô
thâm độc. Ngài bình luận:
-
Bức màn sắt là hình ảnh của hận thù, chia rẽ, đổ vỡ, ngăn cách và vị kỷ. Nó được
dựng nên bởi con người với chủ trương ngăn cản con người đến với con người. Chủ
trương đó còn thâm độc hơn nữa là ngăn cản con người hướng về Thiên Chúa và nhận
biết tình thương yêu của Người.
-
Khi mà con người - ĐHY nói tiếp - dựng nên bức tường ngăn cách đó thì Thiên
Chúa lại gieo hạt giống như những tặng phẩm của đời sống và cho phép nó chết
đi….Và rõ ràng là khi người ta cố tình cấm cản sự sống, biến đất lành thành sỏi
đá thì chính đất đó lại phát sinh ra hoa trái.
….CHO ĐẾN BÂY GIỜ
Đức
Hồng Y báo động: “Mặc dù chúng ta có cảm
tưởng là hệ thống cai trị của chủ nghĩa cộng sản đã tan vỡ, ngừng không còn hoạt
động với những hình thức như trước kia nữa, nhưng nó đã biến hình đổi dạng thay
cách, trong khi môi trường, đất sống là nơi con cháu chúng ta, thế hệ trẻ sinh
ra phải hít thở để sống đã bị chúng làm vấy bẩn nhiễm độc rồi”.
Thực
vậy, một trong những thắc mắc mà đa số các hội thảo viên lưu ý các giám mục là
cho dù chủ nghĩa cộng sản đã xụp đổ, nhưng “cấu trúc của nó vẫn còn tồn tại cả
về lập pháp lẫn tư pháp, cả về kinh tế, giáo dục lẫn văn hóa” và đặc biệt “cung
cách suy tư của con người, tâm tình đối xữ với nhau, những biến cố, hiện tượng ở
quá khứ vẫn âm thầm ẩn náu dưới bức màn che thầm kín gọi là yên lặng”.
Đức
hồng y đặt câu hỏi và lưu ý mọi người, nhất là những vị có trách nhiệm trong
Giáo hội để tìm hiểu lý do hầu có phương cách sửa chữa.
-Vậy
thì làm sao có thể cắt nghĩa được hiện tượng là đã 20 năm sau khi chế độ cộng sản
xụp đổ mà người ta vẫn không dám nhìn nhận sự thật, chẳng hạn như ở Croatia người
ta vẫn né tránh không dám nói đến ĐHY Stepinac? [2]
Ngài
tiếp tục bình luận:
-Những
con cái của dối trá đã thu nhặt từng mảnh vụn, yếu tố nhỏ của “Bức Màn”, lợi dụng
nó để ẩn náu và làm thành một lớp sương mù bao phủ sự thật về cả cá nhân lẫn cơ
quan tổ chức. Nhờ bức màn còn sót lại đó người ta lại reo mầm mống chia rẽ và
nghi ngờ.
Đức
Hồng Y Bozinac nói tiếp:
-Sự
thật là bức màn sắt đó đã hạ xuống rồi, hệ thống cộng sản đã tan vỡ, nhưng những
mảnh nhỏ cấu kết nên nó vẫn còn tồn tại lại rất ngoan cố, luôn luôn cổ võ với
cùng môt loại dối trá, sai lac, bịa đặt cùng những tương quan liên hệ với quá
khứ, không chỉ về mặt chính trị mà cả về giáo dục, khoa học và giảng huấn.
-Hãy
coi chừng - Ngài cũng báo động- những loại tuyên truyền quảng bá rùm beng tiền
hậu bất nhất ấy về lịch sử, khảo cổ về loài người, nhất là vấn đề đời sống con
người, xã hội và gia đình.
Ngài
nhắn nhủ:
-
“Chúng ta sẽ không bao giờ đồng ý hay cho phép tạo bất cứ một ảnh hưởng chính
trị nào liên quan đến những vấn nại trên, bởi vì đó không phải là vấn đề để con
người đồng ý hay không mà đó chính là trung tâm điểm của sự thật mà chúng ta là
nguồn gốc”.
Một
vấn nại nữa mà Đức Hồng Y nhắc tới là vấn đề hiệp thông giữa các Giáo hội, một
sự hiệp thông mà những tay gọi là “siêu
lý tưởng cố gắng phá vỡ, ngăn cách” những tín hữu ở phương Đông với những
tín hữu phương Tây. Ngài kêu gọi những người hiện diện “đừng quên rằng các Giáo Hội trong thế giới tự do luôn luôn yểm trợ
chúng ta rất mạnh mẽ và đắc lực, bởi vì nhờ sự hiệp thông, thống nhất và đoàn kết
đó mà Giáo hội đã tiến những bước tiến tử đạo vĩ đại”.
Trong
một lúc khác Đức Hồng y Bozanic đã lưu ý mọi người: Đây là lúc “phải rao truyền
Tin Mừng một cách mới mẻ và can đảm hầu khôi phục lại căn gốc Kitô giáo thực sự
của chúng ta, là lúc chúng ta phải trả lời / đáp lại những thách đố và khiêu
khích của những người chủ trương thuyết loại suy và nhất là tính độc đoán của
những người chủ trương thuyết tương đối”.
Các
Giám Mục cũng đã nhắc mọi người nên để ý đến những thách đố và đòi hỏi của việc
toàn cầu hóa, đạo đức sinh học, khoa thần kinh học, vấn đề di dân và việc thiết
lập một trật tự mới thế giới không kém gì việc bảo vệ tự do lương tâm và những
lý tưởng mới, nhất là những lý tưởng liên quan đến đời sống con người và gia
đình.
KHÔI PHỤC LẠI QUÁ KHỨ
Văn
phòng thư ký của Đức Hồng y chủ tịch hội nghị đã đưa ra một lời kêu gọi: “ Chế
độ cộng sản đã qua đi, nhưng tàn dư của nó vẫn tồn tại cùng với những vết
thương vẫn ảnh hưởng sâu đậm trên con người và xã hội. Vì vậy cần phải có sự
phù trợ giúp đỡ của Thiên Chúa và Giáo Hội để những vết thương đổ vỡ ấy mau được
hàn gắn lại”.
Tất
cả các nhóm thảo luận đều đặc biệt chú ý đến việc cần thiết phải có Giáo Hội
giúp đỡ hầu khơi động lại “Ký Ức Lịch Sử” về những năm tháng dưới chế độ cộng sản
để chiến đấu chống lại phong cách và khuynh hướng “cố quên lịch sử”, “NÍN LẶNG DĨ VÃNG”, không muốn nói đến, nhắc lại
những việc, những biến cố đã xẩy ra thực, nhất là về những vị tử vì đạo đã hy
sinh mạng sống trong ngục tù hay dưới bất cứ hình thức nào khác vì con người,
vì Chúa và Giáo Hội.
Một
đặc biệt nữa là nhu cầu giới trẻ, họ cần phải được giúp đỡ, hướng dẫn để chúng “nhận
biết ra lịch sử đích thực” và “luôn
luôn ghi nhớ trong tâm khảm mình những vị đã ‘vì Niềm Tin, vì Chúa, vì Con
Người’ mà hy sinh mạng sống”.
Sau
cùng các Giám mục đã quyết định tổ chức một Hội Nghị về Lịch Sử để thảo luận về
đời sống của Giáo Hội và những việc làm của giáo dân trong thời kỳ cộng sản.
MỘT VÀI NHẬN XÉT GÓP Ý
Qua
nội dung của Hội Nghị, chúng ta thấy những nhận xét của Hồng y Bozanic và giáo
dân đã một thời sống dưới chế độ cộng sản cũng không khác những gì mà chúng ta
thấy ở Việt Nam chúng ta bây giờ. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi vì cộng sản thì ở
đâu cũng vậy, nghĩa là độc tài, dối trá, hận thù, chia rẽ và vị kỷ. Và, tôn
giáo là thuốc phiện mê hoặc con người, cần phải tiêu diệt.
Cộng
sản dạy con người gian dối. Gian dối với chính mình và với người. Đối với cộng
sản, không ai có quyền nghĩ và hành động khác với họ. Nghĩ khác, làm khác là phải
bị tiêu giệt. Do đó muốn sống thì phải nói dối, làm gian đúng theo lời bác, đảng
và nhà nước dù có trái với ý nghĩ và lương tâm mình.
Cộng
sản không nhân nhượng với kẻ thù. Họ quan niệm “giết lầm hơn tha lầm”. Trong
cuôc đấu tố cải cách ruộng đất ở miền Bắc sau 1954 có câu:“Đào tận gốc Tróc tận rễ”, nghĩa
là không để sót một tên cường hào ác bá ác ôn nào. Ở miến Nam Việt Nam sau
30-4-75, những người lính VNCH đã chết, có muốn mồ yên mả đẹp cũng không được,
đã bị đào xới vất bỏ không thương tiếc. Một cái bia kỷ niệm những người vượt biển
chết trên đường tìm tự do ở những nơi xa xôi mãi tận Nam Dương cũng không được
phép tồn tại….
[3]
Từ dối
trá, hận thù đi đến vị kỷ quả không xa. Con người sống trong xã hội cộng sản chỉ
biết có mình, chỉ lo cho mình để sống còn, bởi lẽ người cộng sản buộc mọi người
phải kiểm thảo, tố cáo nhau. Tình người không còn, luân thường đạo lý cũng mất.
Một ông bạn về Việt Nam thăm gia đình, ông đã cố gắng hòa đồng để không ai nhận
ra mình là “việt kiều”, nhưng vẫn bị lộ tẩy ngay ở Saigon. Tại sao?
- Bà bán cho tôi ly café.
Bà chủ quán đem ly café ra cho ông bạn.
- Cám ơn bà chủ.
- Ông là việt kiều phải không? Bà chủ hỏi.
- Sao mà bà biết?
- Bởi vì ông biết “cám ơn”. Ở đây có ai cám ơn ai bao giờ
đâu!
Trong xã hội chủ nghĩa cs, chửi tục / chửi thề là chuyện
thường bởi vì cha mẹ đâu có quyền gì trong gia đình mà là bác và đảng, ngay cả
học đường bậc tiểu học tuyệt đối không có môn học Công Dân giáo dục. Quí bạn thử
nghe một em học sinh lớp nhất tiểu học ở miền Bắc định nghĩa 2 chữ dũng cảm.
- Dũng cảm là gì, em Tuấn? Cô giáo hỏi
- Nghĩa là…. là…đéo
sợ. (4)
Đấy, luân lý đạo đức của con người dưới chế độ này là như
thế. Rồi đây các thế hệ trẻ miền Nam cũng sẽ vậy thôi .
Phải chăng con người sinh ra nơi đất cằn sỏi đá, đã hít
thở không khí bị ô nhiễm thì tất nhiên phải bị ngộ độc.
Một câu chuyện khác do chính người viết chứng kiến khi
còn trong trại tù cải tạo. Một hôm mấy anh em tù ngồi nói truyện với anh quản giáo.
Anh quản giáo khoe :
- Tôi sắp đi phép về Bắc một tháng. Đã gần 30 năm xa nhà
đi Nam chưa bao giờ được đi phép, nay hòa bình rồi mới được đi đấy.
- Chà! lâu ngày như vậy - tụi tôi lên tiếng- gặp lại chị
chắc anh vui lắm phải không ?
- Ấy chết! đâu có được. Mấy ngày đầu, tôi còn phải nghe
ngóng xem vợ tôi nó thế nào chứ đâu có bỗng chốc tự nhiên nhảy vào giường với
nó ngay được !!! .
Một ông bạn về Việt Nam chơi, vì sợ thất lạc giấy thông
hành Visa / Passport gửi bà chị và ông anh rể giữ hộ. Sau hơn một tuần đi chơi
khắp Trung Nam Bắc, trước khi trở lại Hoa Kỳ, anh xin bà chị cho lại cái Visa,
nhưng ông anh bà chị nhất định đòi chuộc lại với giá 5000 đô. May mà anh ta còn đủ tiền nên cắn
răng nộp tiền chuộc lại tờ thông hành!
Biết bao nhiêu điều chướng tai gai mắt thường xuyên xẩy
ra hàng ngày từ gia đình đến xã hội, học đường, cho chí cả tôn giáo, tất cả đều
đổ vỡ. Riết rồi lâu ngày cái bất thường trở thành bình thường, chẳng ai thắc mắc.
Một chính quyền tham nhũng, chỉ lo đàn áp bóc lột dân và
những người có tư tưởng khác với họ. Giáo dục học đường mất căn bản, bằng cấp
giả. Trong giảng huấn, thì lịch sử bị bóp méo, dối trá và sai lạc, không dám
nhìn nhận sự thật, quên đi sự thật, nói một đàng làm một nẻo. Như vậy thì xã
hôi làm sao không tha hóa được. Xì ke ma túy, cướp giật nhan nhản hàng ngày
trên hè phố, đạo đức suy đồi, ăn gian nói dối lửa đảo nhau. Riết rồi chẳng ai
tin ai, ngay cả trong gia đình cha mẹ vợ chồng con cái với nhau. Ngoài đường,
thấy người bị nạn kêu cứu thì dửng dưng. Vô cảm ở Việt Nam đã thành hiện tượng
tự nhiên, ngay cả trong Giáo Hội nơi các viên chức cao cấp !
Nạn bạo hành ở học đường là một dịch nạn lớn trong cái xã
hội suy đồi của XHCN Việt Nam hiện nay. Ngay trong lớp học một học sinh đánh một
học sinh một cách tàn bạo và hung hãn mà tuyệt nhiên không thấy ai ngăn cản,
ngay cả thầy cô dù chỉ bằng lời nói mà chỉ thấy ồn ào tiếng chửi thề Đ.M, đánh cho chết mẹ luôn…Tôi không hiều các
thầy cô hay bộ Giáo dục Đào tạo dạy học sinh cái gì. Chắc họ không bao giờ quên
dạy các em học sinh theo gương đạo đức
bác Hồ ?? và sẽ đưa Việt Nam tụt hậu giáo dục và đạo đức cho cả nước và tạo
ra một thế hệ vô cảm, vô luân và mất nhân tính.
Đó là chủ đích muốn ngăn cản con người đến với con người,
con người đến với Thiên Chúa. Tôn giáo là Đạo là Đường, dẫn con người đến chân
thiện mỹ, dạy người ta biết thương yêu quí trọng nhau, giúp đỡ nhau…Nhưng cộng
sản coi tôn giáo là thuốc phiện mê hoặc con người, là kẻ thù, nhất là công
giáo, cần phải hủy giệt. Không giệt được thì bằng mọi cách xâm nhập để gây rối,
phàm tục hóa, làm mất uy tín, cô lập cho tê liệt luôn.
Loại văn hóa đó là văn hóa gì ? Có người gọi là văn
hóa « đồ đểu ».
Cộng sản rất thâm độc, còn tạo phân hóa, nghi kỵ giữa
giáo sĩ với nhau, địa phương này địa phương khác như chúng ta thấy ở Giáo Hội
miền Nam do Ủy Ban Công Giáo và Dân Tộc với Huỳnh công Minh cầm đầu mà chính loại
ủy ban này (Ủy Ban Công Giáo Yêu Nước) đã không thành công ở Giáo Hội miền Bắc.
Trong HĐGM người ta thường nói đến « Tam Ca Áo Tím » là nhóm giám mục
miền Nam đã khuynh đảo, tạo bè phái trong HĐGM. Chẳng lạ gì đã có những thay đổi
bất công, vô lý như vụ TGM Ngô quang Kiệt và GM Nguyễn văn Nhơn ở Hanoi, và người
ta còn phỏng đoán có lẽ không sai là sẽ xẩy ra như vậy khi HY Nguyễn văn Nhơn đến
lúc già yếu phải về hưu. Và, còn nhiều bất đồng bên trong HĐGMVN là cơ chế đầu
não của Giáo Hội Việt Nam. Có vị muốn làm theo ý nhà nước, có vị không. Kình chống
nhau, chia rẽ là thế. Nước đục cs thả câu hưởng lợi.
Như vậy thì làm sao con người có thể đến với Thiên Chúa
và nhận biết tình thương yêu của Người. Cộng sản chưa đạt được hoàn toàn mục
đích của họ nhưng đã phần nào ở miền Nam Việt Nam.
Nguyễn Tiến Cảnh
Fleming Island, Florida
April 4, 2016
No comments:
Post a Comment