Thời kỳ cởi trói, hé mở bức màn tre
Dân chúng miền Nam Việt Nam thở phào
nhẹ nhõm, ước mong cộng sản Việt Nam cũng xụp đổ như ở Đông Âu. Nhưng cho đến
giờ…cộng sản vẫn còn đó. Tuy nhiên cộng sản không thế bơi ngược giòng nước, đưa
tay chặn bánh xe lịch sử. Chẳng đặng đừng, cộng sản Việt Nam phải cởi trói.
Cởi trói nhưng cốt lõi vẫn là cộng sản
độc tài toàn trị, vẫn lăm le cái còng số 8. Cảnh bình mới rượu cũ -hiện tượng
«Vũ như Cẩn»- vẫn là một thực tế từ hơn 40 năm nay. Hiến pháp thì cho tự do tôn
giáo, nhưng pháp lệnh này qui định nọ vẫn trói chặt tôn giáo trong chuồng. Mục
đích của họ là giết chết tôn giáo, nếu không được thì bôi bẩn, làm cho tê liệt.
Họ đã dùng tôn giáo phá tôn giáo, mượn chính tay giáo sĩ, giáo dân, linh mục, cả
giám mục để làm suy yếu Giáo Hội. Dùng bàn tay nhung đối với những ai chịu nghe
theo chúng, bàn tay sắt đối với những ai cứng đầu. Chiến thuật củ cà rốt và cái
gậy đã được áp dụng triệt để. Ai chấp nhận củ cà rốt thì được dễ dãi, ưu đãi.
Ai cương quyết theo đường lối của Chúa thì phải chấp nhận cái gậy, bị làm khó dễ,
bị hành hạ. Chiến thuật này có thời đã thành công bởi lẽ con người «tinh thần
thì nhẹ nhõm mà thân xác thì nặng nề» [14]. Chả vậy mà đã có
một thời cả Giám mục, linh mục, dì phước lũ lượt xuất ngoại quyên tiền để làm
nhà thờ, tu bổ nhà xứ, trung tâm phát triển đạo, thậm chí sau này có người nói
họ «Xây thì ít mà Cất thì nhiều!». Quyên góp tiền để đào giếng cho giáo dân có
nước trong sạch uống thì chẳng thấy giếng đâu, chỉ thấy tòa Giám Mục thì nguy
nga ‘hoành tráng’, xe của giám mục thì lộng lẫy hơn cả xe của tỉnh ủy[15].
Quyên tiền về giúp đỡ các cha già hưu dưỡng, các cha hưu không hề nhìn thấy măt
đồng dollar thế nào thì đùng một cái được tin tiền đó đem đầu tư, kinh doanh để
sinh lời đã bị thua lỗ mất hết rồi! (16). Mất hay nó chạy vào túi ai thì chỉ có
Chúa biết. Các cha già đang hưu ở một trung tâm kia thì bị đuổi đi để làm cư xá
cho nữ sinh viên. Nếu các cha già không quyết liệt phản đối thì nhà hưu dưỡng
đã bị chiếm để biến thành nơi thương mại rồi (17). Nên nhớ tiền xin được ở hải
ngoại đem về thì cũng phải chia chác đấy. Biết bao nhiêu chuyện hỉ nộ ái ố đã xẩy
ra dòng dã bao nhiêu năm trời.
Cộng sản rất tâm lý, họ hiểu biết
nhu cầu của Giáo hội là cần linh mục, cần nhà thờ, cơ sở truyền đạo, tài liệu
truyền giáo …nên việc đầu tiên là họ triệt hạ, ngăn cấm những thứ đó khiến cho
nhu cầu càng trở nên cấp bách. Chúng ta thấy bước đầu tiên là họ đóng cửa các
chủng viện, dòng tu, giới hạn chủng sinh, tu sinh bằng những điều kiện khó khăn
ngược với qui luật của Giáo Hội. Theo luật cung cầu, khi nhu cầu càng cao thì
giá cả lại càng đắt và dễ bề hoạt động. Để tỏ vẻ là dễ dãi, cởi mở, chính quyền
lập ra cơ quan làm trung gian. Muốn xin điều gì thì phải qua trung gian là Ủy
ban Công Giáo Yêu Nước sau này đổi tên là Công Giáo và Dân tộc. Cơ chế Xin-Cho
bắt đầu xuất hiện.
Ai nói nhà nước không cho tự do tôn
giáo? Có tự do chứ, nhưng phải xin để được cứu xét và phải có điều kiện. Nhưng
đơn xin thì chẳng bao giờ thấy hồi đáp, nếu có thì lại bị giới hạn. Chẳng hạn
HĐGMVN xin phép ra một tập san thuần túy tôn giáo từ năm 1992 mãi đến năm 2001,
bộ văn hóa thông tin mới cho HĐGM tạm thời xuất bản một bản tin nhưng với điều
kiện phải « phù hợp với lợi ích của đất nước và Giáo Hội ». Cũng lại kiểu Tốt Đời
Đẹp Đạo. Ngoài ra bản tin lại chỉ được ra hai tháng một lấn và mối lần chỉ có
100 tập để phân phát cho 25 giáo phận với hơn 7 triệu giáo dân. Ai đọc ai đừng?
Cơ cấu Xin-Cho quả là một con sông cách trở có giòng nước xoáy.
Ủy ban Công Giáo Yêu Nước tức Công
Giáo & Dân Tộc gồm Huỳnh công Minh, Trương bá Cần, Phan khắc Từ, Thiện Cẩm
thì một mặt đóng vai trung gian giữa Giáo Hội và nhà nước một mặt là người của
đảng vẫn trung thành với bác và đảng, đã không thành công ở miền Bắc, nhưng đã
thành công ở miền Nam. Chính cái Ủy ban này đã lũng loạn Giáo Hội miền Nam.
Giám mục, linh mục, cha xứ nào -vì nhu cầu- muốn gì phải qua nó, khi năn nỉ,
khi hối lộ. Đảng và nhà nước muốn Giáo Hội phải đi qua cái ủy ban môi giới giáo
gian đó, một ổ chuột linh mục có vợ có con…mà cả HY, GM không ai dám đụng đến
thì hỏi còn đâu là Giáo Hội tinh tuyền. Cộng sản đã phá nát Giáo Hội mà có người
vẫn dửng dưng coi như không biết, viện đủ mọi lý cớ để tự an ủi cho một lương
tâm co dãn, một thỏa hiệp với kẻ dữ, một quỵ lụy đắng cay hèn nhát và bỉ ổi. Cộng
sản đã tạo ra một xã hội cửa quyền, khiến Giáo Hội phải phụ thuộc vào nó, thành
một mạng lưới đồng nhất chằng chịt từ trên xuống dưới ăn khớp với nhau theo đường
lối của đảng. Những gì đụng tới đảng thì tuyệt đối không chấp nhận. Đảng và nhà
nước cứ việc uyển chuyển xoay vần bóp nắn. Tha hóa là thế đó. Huỳnh công Minh,
nắm trọn những chức vụ quan trong của tổng giáo phận, làm « chính ủy »
thì có cái gì có thể thoát khỏi con mắt cú vọ của ông. Tuyển sinh linh mục thì
đã phải sàng lọc từ địa phương, khi đến đại chủng viện thì lại có Huỳnh công
Minh, kiểm soát và nắm tất cả chương trinh huấn luyện, rồi trước khi phong chức
linh mục lại phải qua một thời kỳ cam go nữa. Được làm linh mục hay không là ở
lúc này. Chuyện chạy vàng, chạy tiền đã xẩy ra, ai cũng biết cả. Một linh mục kể
lại khi « mặc cả » để được chịu chức linh mục, cán bộ nhà nước đã nói
‘mai mốt làm linh mục rồi thiếu gì tiền !
Không tiền không vàng vẫn được đỗ cụ thì ai cũng có thể đoán biết tại
sao.
Giáo Hội đã bị tha hóa, lũng loạn từ
trên xuống dưới. Cả cái ủy ban Công Giáo và Dân Tộc, gọi là liên lạc giữa nhà
nước và Giáo Hội cũng là cái tổ chuồn chuồn sinh ra nhiều tội ác với người, với Giáo Hội và với Chúa.
Là con người có lúc tâm hồn lắng đọng cũng phải biết nghĩ đến điều phải trái.
Cha Phạm hân Quynh kể chuyện mấy ông linh mục Đoàn Kết trong Saigon năm 2002 ra
Đông Xuyên gặp cha, gồm cả bộ ba TBC, TC và PKT. Mới đầu TBC tấn công ngay :
-Cha Quynh à, tôi gặp
cha để trách cha. Tôi coi cha như anh cả. Thấy tôi sai sao cha không cản tôi…để
bây giờ không lùi được nữa…mắc bẫy rồi.
-Làm sao tôi cản
các cha được. Đường quang không đi lại quàng vào đường rậm. Mắc bẫy là đúng rồi.
Bây giờ chỉ còn cách….
-Mấy cha nháo nhác
hỏi, cách gì ?
-Các cha có can đảm
thừa nhận hết tội lỗi với Giáo Hội và từ bỏ vướng mắc chuyện vợ con
không ?
Linh mục PKT lắc đầu :
-Không đủ can đảm.
Không lùi được nữa….Có muốn lùi cũng không lùi được cha ơi !
Cha Quynh bảo :
-Phản lại Chúa thì
khổ lắm. (18)
Từ ngày cs chiếm Saigon đến nay đã để
lại biết bao tồn tích trong Giáo Hội về đủ thứ Tình-Tiền-DanhVọng với những
tham sân si chằng chịt lộ liễu cũng như âm thầm lén lút ?
Giáo Hội miền Bắc trứơc 1975 đã chọn
«quí hồ tinh bất quí hồ đa», linh mục chui, chấp nhận đóng cửa cả tiểu chủng viện
lẫn đại chủng viện nhất định không để CS kiểm soát hoạch định chương trình huấn
luyện linh mục. Trong suốt học trình 7 năm huấn luyện để thành linh mục dưới sự
kiểm soát của CS, ai có thể bảo đảm đảng không gài người của họ vào hàng ngũ
linh mục rồi giám mục? Các tôn giáo khác đã bị như vậy thì công giáo cũng không là ngoại lệ. Đây là một
tồn tích rất nguy hiểm mà cộng sản đã để lại trong Giáo Hội. Làm sao để tẩy rửa
cho sạch ?
Cộng sản có đủ mọi mánh khóe để gài
người. Trước tiên còn vì công tác mục vụ, nhu cầu đạo nên cần phải giao thiệp
ngoại giao, liên lạc, quà cáp biếu xén làm thân với chính quyền, dần dà rồi có
đi có lại nhậu nhẹt với nhau. Tôi đã thấy một linh mục trước kia rất đạo đức vậy
mà sau này nhậu nhẹt say sưa bê bết đến độ làm mất cả thể diện và nhân cách. Hỏi
tai sao như vậy thì được trả lời vì phải ngoại giao với chính quyền nên chén
anh chén tôi mới ra nông nỗi. Rượu vào thì cái gì xẩy ra ai mà làm chủ được
mình. Tình và Tiền là hai thứ đã từng làm nhiều người điêu đứng. Nạn nhân một
khi đã bị thuần hóa thì còn đâu là lý tưởng mà chỉ làm việc theo lệnh chủ. Tại
sao một địa phận trống ngôi giám mục cả mấy chục năm mà Giáo Hội không làm sao
giải quyết được? Bởi vì nhà nước không đồng ý vị giám mục do Giáo Hội đề nghị.
Chỉ khi nào Giáo Hội đề nghị người mà họ ưng ý hay Giáo Hội chấp nhận người họ
đề cử thì tòa đó mới được giải quyết. Lúc đó có thể vị giám mục đó có vấn đề đấy
?
Cái di sản đó không biết bao giờ mới
phai nhạt đi được nơi Giáo hội. Nó đã có, đang có và vẫn còn. Tai nạn này không
chỉ xẩy ra ở Việt Nam mà ở tất cả các nước cộng sản. Một Ba Lan với tổng giám mục
Stalislaw Wielgus đã phải từ chức ngay hôm nhận chức TGM Vaxava ngày 8-1-2007
là một điển hình.Tôi biết một linh mục có tiếng là thiên cộng từ thời còn là
sinh viên du học ngoại quốc. Sau 1975 ông lang thang ở ngoại quốc, vậy mà đùng
một cái thấy ông ở Việt Nam giữ nhiều nhiệm vụ quan trọng trong khi nhiều linh
mục du học khác xin về VN phục vụ mà không được. Thế rồi sau đó ông trở thành
Giám mục. Biết đâu có ngày ông trở thành TGM? Nhìn quả biết cây. Và chắc chỉ có
đảng và nhà nước là biết rõ nhất.
Có lẽ nay là lúc HĐGMVN cũng nên
theo gương các Giáo Hội Đông Âu hậu cộng sản, lấy công tâm, theo đúng luật Giáo
Hội và lòng dân để sắp đặt các vị lãnh đạo vào vị trí thích hợp. Không thể vì
áp lực hay thiên kiến, bè phái mà thuyên chuyển hay đặt để. Nếu cứ hành động
như vây theo ý nhà nước thì một ngày kia GHVN sẽ được dẫn dắt bới các cán bộ
nhà nước. Giáo Hội trở thành giáo hội nhà nước / quốc doanh lúc nào mà không
hay.
Đó phải chăng là tự do tôn giáo mà đảng
ban cho? Khi nói là cởi trói hay cởi mở thì đừng nghĩ là cởi mở về mọi phương
diện, ngay cả mặt kinh tế gọi là kinh tế tự do/thị trường mà vẫn còn kèm theo
hàng chữ «theo định hướng xã hội chủ
nghĩa». Đi ra ngoài đường lối của đảng hay có đôi chút đụng vào huyết mạch
của đảng thì tuyệt nhiên không được. Vì vậy khi nói truyện với người cộng sản
thì điều gì cũng được cả, nhưng thực tế không như lời họ nói. Cứ nhìn những việc
trước mắt gần đây nhất như vụ Tòa Khâm xứ, Thái Hà và những vụ dân oan khiếu kiện
bị mất đất mất nhà thì đủ biết. Người cộng sản có bao giờ nhân nhượng ai đâu.
Sống với một người không biết điều đã là khó, nói chi phải
đối thoại với một chính quyền độc tài toàn trị chỉ chấp nhận những điều do họ
đưa ra mà thôi.
Nguyễn Tiến Cảnh
Fleming Island, Florida
April 4, 2016
No comments:
Post a Comment