Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Trước những sự kiện đau lòng tại quê hương, những vấn đề
biển đảo, môi trường, sự tham nhũng thối nát, sự lệ thuộc lân bang, nền giáo dục
suy đồi, luân lý băng hoại, trước trách nhiệm chung của người Việt, lương cũng
như giáo, đối với tiền đồ tổ quốc, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ, gồm
các tôn giáo Cao Đài, Chính Thống Giáo, Công Giáo, Phật Giáo, Phật Giáo Hòa Hảo
và Tin Lành đã tổ chức buổi “Thắp Nến Cầu Nguyện Cho Quê Hương Việt Nam”.
Lac Viet Humanistic Culture
Monday, April 30, 2018
THẮP NẾN CẦU NGUYỆN CHO QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM NGÀY 27/4/2018 TẠI TT CÔNG GIÁO VN GIÁO PHẬN ORANGE /P3
Saturday, April 28, 2018
THẮP NẾN CẦU NGUYỆN CHO QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM NGÀY 27/4/2018 TẠI TT CÔNG GIÁO VN GIÁO PHẬN ORANGE /P1
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Trước những sự kiện đau lòng tại quê hương, những vấn đề
biển đảo, môi trường, sự tham nhũng thối nát, sự lệ thuộc lân bang, nền giáo dục
suy đồi, luân lý băng hoại, trước trách nhiệm chung của người Việt, lương cũng
như giáo, đối với tiền đồ tổ quốc, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ, gồm
các tôn giáo Cao Đài, Chính Thống Giáo, Công Giáo, Phật Giáo, Phật Giáo Hòa Hảo
và Tin Lành đã tổ chức buổi “Thắp Nến Cầu Nguyện Cho Quê Hương Việt Nam”.
HỘI ĐỒNG LIÊN TÔN VN TẠI HOA KỲ NHẬN ĐỊNH VỀ THÀNH QUẢ 43 NĂM DƯỚI ÁCH THỐNG TRỊ CỦA CỘNG SẢN VN
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Trước những sự kiện đau lòng tại quê hương, những vấn đề
biển đảo, môi trường, sự tham nhũng thối nát, sự lệ thuộc lân bang, nền giáo dục
suy đồi, luân lý băng hoại, trước trách nhiệm chung của người Việt, lương cũng
như giáo, đối với tiền đồ tổ quốc, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ, gồm
các tôn giáo Cao Đài, Chính Thống Giáo, Công Giáo, Phật Giáo, Phật Giáo Hòa Hảo
và Tin Lành đã tổ chức buổi “Thắp Nến Cầu Nguyện Cho Quê Hương Việt Nam”.
Nhân
dịp này Chương Trình Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt đã phỏng vấn những vị chức sắc
trong Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ gồm các vị; Giáo sư Nguyễn Thanh
Giàu, Mục sư Nguyễn Xuân Hồng, Linh Mục Trần Công Nghị, Chánh trị sự Hà Vũ
Băng, Linh mục Trần Văn Kiểm và Giáo sĩ Mai Viên.
Thursday, April 26, 2018
LỄ XUẤT PHÁT TREO QUỐC KỲ VIỆT MỸ & KHÁNH THÀNH BỨC TƯỜNG ĐEN TRÊN ĐẠI LỘ BOLSA TRẦN HƯNG ĐẠO
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Trong dịp Quốc Hận
Tháng Tư Đen hàng năm, để tưởng niệm 43 năm đau thương sau khi đất nước bị rơi
vào tay của kẻ vô nhân, Hội Đồng Quản Trị Đền Đức Thánh Trần đã cho thực hiện
“Bức Tường Đen” và làm Lễ xuất phát treo Quốc Kỳ Việt- Mỹ dọc trên đại lộ
Bolsa, Trần Hưng Đạo và hai đoạn phía bắc của đường Magnolia và Brookhurst.
Nhân
dịp này Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt đã phỏng vấn một số quý đồng hương gồm các vị:
Ông Lê Quang Dật, Nguyễn Long, Nguyễn Văn Ức, Richard Bùi Đẹp, Bùi Trọng Nghĩa
và Anh Lý Vĩnh Phong.
Wednesday, April 25, 2018
TẠ PHONG TẦN PHỎNG VẤN ỨNG CỬ VIÊN VÀO CHỨC VỤ CẢNH SÁT TRƯỞNG QUẬN CAM 2018 DUKE NGUYỄN
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Văn
Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại cuộc phỏng vấn của Nhà báo Tạ Phong Tần với anh
Duke Nguyễn, Điều tra viên cao cấp cho JSID (Justice System Integrity Division)
Quận Hạt Los Angeles là Ứng cử viên vào chức vụ Cảnh sát Trưởng Orange County
vào ngày bầu cử Thứ Ba 5 tháng 6 năm 2018 tới.
Được
biết gia đình anh Duke Nguyễn là những người tị nạn đến Mỹ vào năm 1981 và hiện
sinh sống tại Quận Cam. Anh khởi đầu sự nghiệp 26 năm trong ngành thực thi pháp luật bằng cách
gia nhập Sở Cảnh sát Santa Ana vào năm 1992. hiện đang làm việc như một điều tra viên cao cấp
cho Bộ phận Liêm chính của Hệ thống Tư pháp Quận Hạt Los Angeles (JSID). Trong
vai trò này, Duke dẫn đầu các cuộc điều tra liên quan đến tham nhũng của chính
phủ, lạm dụng các quỹ công cộng, hối lộ và rửa tiền.
Anh
Duke Nguyễn và vợ là Laura hiện cư ngụ tại North Tustin cùng hai con.
Nếu
thắng cử với tư cách là Cảnh sát Trưởng Quận, Duke Nguyễn hứa sẽ đảm bảo rằng bộ
phận này được phục vụ công bằng và hiệu quả cho tất cả cư dân của Quận Cam. Mở
rộng việc sử dụng công nghệ và chính sách cộng đồng để phục vụ tốt hơn các vùng
lân cận. Tăng tính minh bạch trong bộ phận và quản lý có trách nhiệm tiền thuế
của chúng ta. Ưu tiên tài trợ cho các chương trình ngăn ngừa và giảm tội phạm.
Xây
dựng quan hệ đối tác mới để giúp con em chúng ta thành công và giữ an toàn cho
trẻ.
Tuesday, April 24, 2018
TIẾN SĨ LONG PHẠM: TYLER DIỆP NGỤY BIỆN TRONG VIỆC TIẾP TỤC CỘNG TÁC VỚI VIETFACE TV
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Tiến Sĩ Long Phạm cho biết: “… Tyler Diệp Miên Trường là
Giám đốc về chính trị của Đài Vietface… chúng ta có được nghe ông có lên tiếng
qua một chương trình radio của Minh Phượng, Radio Bolsa thì Diệp Miên Trường
nói là đài Vietface đã làm ơn với ông ta trước khi ông ta trở thành dân cử, do
đó cái văn hóa của người VN mình là phải nhớ ơn và trả ơn. Bởi vậy ông ta không
thể nào mà làm khác hơn được, do đó đã ủng hộ Vietface cho tới giờ này…
Chúng
tôi nghĩ là cái câu trả lời của ông Diệp Miên Trường là một lời nói rất là ngụy
biện, là vì dù cho mình có mang ơn người nào chăng nữa, không có cái ơn nào là
cái ơn bằng cái ơn với Tổ quốc VN, không có cái ơn nào là cái ơn lớn đối với
VNCH và đối với các chiến sĩ đã hy sinh bỏ mình để mà bảo vệ cái tự do, để mà
chúng ta có thời gian ở VN cũng như cái tự do chúng ta có hôm nay. Bởi vậy, những
người nào mà nói là vì nhớ ơn, mang ơn đài Vietface mà bây giờ đài Vietface họ
làm ăn với Việt Cộng mình cũng phải nhắm mắt làm theo, cái đó là một sự ngụy biện.
Cái ơn là cái ơn đối với tổ quốc VN và không có cái ơn nào lớn hơn cái ơn đó cả…”
Được
biết Tiến sĩ Long Phạm (Phạm Kim Long), Cộng Hòa Bảo Thủ, Tiểu Thương Gia Tự Lập,
Cựu Ủy Viên Giáo Dục Quận Orange sẽ ra ứng cử vào chức vụ Dân Biểu Tiểu Bang, địa
hạt 72 vào tháng Sáu. Nếu thắng cử ông sẽ đại diện cho Đảng Cộng Hòa tiếp tục
ra tranh cử vào tháng 11 tới.
Monday, April 23, 2018
ĐỒNG HƯƠNG NAM CALIFORNIA BIỂU TÌNH LẦN THỨ 3 CHỐNG VIETFACE TV & TRUNG TÂM THÚY NGA PBN /2
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Tiếp theo 2 cuộc biểu tình ngày 11 tháng 3 tại Trung Tâm
Thúy Nga PBN trên Đại Lộ Bolsa thành phố Westminster và tại đài Vietface TV
trên đường Brookhurst thành phố Fountain Valley, Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và
Tay Sai đã cùng các hội đoàn, đoàn thể Nam California tổ chức cuộc biểu tình lần
thứ 3 chống Vietface TV & Trung Tâm Thúy Nga PBN.
Đoàn
biểu tình đã tập trung trước Đền Thờ Đức Thánh Trần vào lúc 4 giờ chiều để làm
lễ chào cờ Việt Mỹ, phút mặc niệm sau đó là lời phát biểu của Ông Phan Kỳ Nhơn
trước khi đoàn biểu tình bắt đầu cuộc tuần hành dọc theo Đại Lộ Bolsa Trần Hưng
Đạo đến Trung Tâm Thúy Nga PBN.
Nhân
dịp này Chương Trình Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt đã phỏng vấn một số quý đồng
hương gồm các vị: Anh Kim Phạm, Ông Phan Kỳ Nhơn, Hứa Trung Lập, Bùi Trọng
Nghĩa, Nhà Báo Tạ Phong Tần, Ông Nguyễn Văn Lực, Bà Đặng Kim Trang, Ông Lê
Quang Dật, Phan Đa Văn, Trần Vệ, Nguyễn Long, Lê Văn Sáu, Chủ Tịch Bùi Phát,
Ông Phan Tấn Ngưu và Bác Sĩ Võ Đình Hữu.
Sunday, April 22, 2018
ĐỒNG HƯƠNG NAM CALIFORNIA BIỂU TÌNH LẦN THỨ 3 CHỐNG VIETFACE TV & TRUNG TÂM THÚY NGA PBN /P1
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Tiếp theo 2 cuộc biểu tình ngày 11 tháng 3 tại Trung Tâm
Thúy Nga PBN trên Đại Lộ Bolsa thành phố Westminster và tại đài Vietface TV
trên đường Brookhurst thành phố Fountain Valley, Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và
Tay Sai đã cùng các hội đoàn, đoàn thể Nam California tổ chức cuộc biểu tình lần
thứ 3 chống Vietface TV & Trung Tâm Thúy Nga PBN.
Đoàn
biểu tình đã tập trung trước Đền Thờ Đức Thánh Trần vào lúc 4 giờ chiều để làm
lễ chào cờ Việt Mỹ, phút mặc niệm sau đó là lời phát biểu của Ông Phan Kỳ Nhơn
trước khi đoàn biểu tình bắt đầu cuộc tuần hành dọc theo Đại Lộ Bolsa Trần Hưng
Đạo đến Trung Tâm Thúy Nga PBN.
Nhân
dịp này Chương Trình Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt đã phỏng vấn một số quý đồng
hương gồm các vị: Anh Kim Phạm, Ông Hứa Trung Lập, Bùi Trọng Nghĩa, Nhà Báo Tạ
Phong Tần, Ông Nguyễn Văn Lực, Bà Đặng Kim Trang, Ông Lê Quang Dật, Phan Đa
Văn, Phan Kỳ Nhơn, Trần Vệ, Nguyễn Long, Lê Văn Sáu, Chủ Tịch Bùi Phát, Ông
Phan Tấn Ngưu và Bác Sĩ Võ Đình Hữu.
Thursday, April 19, 2018
TẠ PHONG TẦN - ĐỌC BÁO NHÂN DÂN Ở VIỆT NAM
Bài đã đăng báo Trẻ Magazine ngày 27/3/2018
Ai đã từng sống ở Việt Nam đều biết tờ nhật báo Nhân Dân (cơ
quan chủ quản là Trung ương đảng cộng sản Việt Nam) chưa bao giờ có mặt trên
các sạp báo, nên thường dân Việt Nam chẳng mấy ai biết trên thế gian này có tồn
tại một tờ báo có tên là Nhân Dân.
Ngay cả cơ quan công an cũng không có báo Nhân Dân. Hàng tuần,
báo ngành của Bộ Công an theo đường văn thư chuyển xuống phòng Tham mưu tổng
hợp (gọi tắt là Văn phòng), ở đây họ chia nhỏ ra, cuốn thành từng cuốn, ghi tên
từng đơn vị lên cuốn báo, người của các đơn vị qua đó nhận, gởi thư từ thì cứ
thấy cuốn nào ghi tên đơn vị mình thì lấy đem về.
Tôi bắt đầu biết được báo Nhân Dân là thời gian tôi làm việc ở
Sở Du lịch – Thương mại tỉnh Bạc Liêu. Số là kinh phí mua báo của các cơ quan
trực thuộc tỉnh cuối năm thì Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ duyệt cho ngân sách tiền
mua báo cho năm mới. Công văn của Ủy ban nhân dân tỉnh gởi tới Sở ghi rõ ràng
sẽ duyệt cho Sở này, Sở này mỗi tháng từng này tiền mua báo, trong đó bắt buộc
phải mua một tờ báo của đảng cộng sản phát hành (ghi rõ luôn là Nhân Dân hoặc
của tỉnh), số tiền còn lại muốn đặt mua báo nào trong nước tùy ý. Giám đốc Sở
lúc đó giao cho tôi “tàn quyền” quyết định mua báo gì.
Tôi mới “họp” mấy đồng sự thường xuyên sáng nào cũng ngồi uống
nước trà đọc báo trong cơ quan lại hỏi ý kiến. Ai cũng nói làm sao tìm cách mua
cho được nhiều tờ báo khác mà đọc, chớ đọc báo đảng chán lắm, toàn ba cái nghị
quyết chớ có gì mà đọc. Tôi bàn với họ thế này: “Tờ Nhân Dân nó ra mỗi ngày, in
giấy khổ lớn nên mắc còn hơn tờ Thanh Niên, Tuổi Trẻ nữa. Báo Bạc Liêu cũng là
báo đảng của tỉnh, mỗi tuần ra 3 kỳ, mỗi kỳ có chút xíu, bán giá một ngàn đồng,
giá tiền tờ báo rẻ mà không phải mua mỗi ngày, tính ra một tháng trả tiền báo
Bạc Liêu ít lắm, như vậy mới dư tiền mua báo khác”. Mọi người giơ tay nhất trí đặt
tờ Bạc Liêu, coi như giải quyết xong “nhiệm vụ đọc báo đảng”. Bàn qua, bàn lại,
cuối cùng đồng ý mua thêm báo Thanh Niên, báo Pháp Luật TPHCM, báo Phụ Nữ
TPHCM. Xong, viết đề nghị đưa lên Giám đốc ký, ổng đọc qua một lượt, hỏi tại
sao không đặt báo Nhân Dân, tôi giải thích lý do thì ổng ký cái rụp luôn.
Thời gian tôi ở Sài Gòn, bọn an ninh thành phố Hồ Chí Minh chúng
bày đủ trò sách nhiễu, đàn áp, tôi biết sớm hay muộn gì chúng nó cũng “hốt”
tôi, nên tôi tìm đọc các quy định luật pháp về tạm giữ, tạm giam, thi hành án
trước. Vì vậy, tôi mới biết quy định báo Nhân Dân cấp free cho tù nhân đọc,
trại giam phải có trách nhiệm mở đài phát thanh cho tù nhân nghe tin tức sáng
chiều mỗi ngày, mỗi lần một tiếng đồng hồ.
Nghiên cứu trước luật về ở tù không bao giờ thừa. Ðó là lý do
tại sao tôi ở trong tù lúc nào không vui thì “chửi giải trí” đám cai tù mà
chúng nó không làm gì được mình, còn người khác hả họng ra nói vài câu đã bị
nhốt xà lim kỷ luật. Ngày thường để ý quan sát những điều bọn cai tù làm trái
quy định pháp luật trong tù, cứ nhè ngay cái mụt nhọt đó mà khui ra chửi ầm lên
thì bọn chúng phải năn nỉ tôi “hạ hỏa”, đáp ứng đòi hỏi của tôi, để tôi la làng
hoài tù thường phạm biết quy định, lại bắt chước đòi hỏi y như tôi thì chúng
lấy mo bó mặt lẫn bó mỏ.
Trở lại chuyện báo Nhân Dân trong tù, quy định là vậy, nhưng
trại giam nó không bao giờ phát xuống cho tù nhân đọc. Mà có phát cũng chẳng ai
thèm đọc, bởi trình độ tù thường phạm (nhiều nhất là án ma túy) chỉ ở hàng “đá
cá lăn dưa”, “không quan tâm chính trị”, cán bộ đảng viên còn chán không đọc
nổi báo Nhân Dân thì tù nhân làm sao đọc nổi, nên chẳng có tù nhân nào đòi hỏi
đọc báo Nhân Dân trong tù cả. Chỉ có mỗi một mình tôi đi qua sáu trại giam từ
Nam ra Bắc, thì điều đầu tiên khi mới đến trại là đòi ngày mai phải đưa báo
Nhân Dân cho tôi.
Mấy đứa bạn tù không đọc báo Nhân Dân, nhưng thấy tôi lên phòng
Tự quản lấy báo là tụi nó đều nhắn nhủ (nếu thân mật với tôi): “Chị lấy báo cho
em với”. Tôi hỏi: “Mày không đọc báo thì lấy làm gì?”. Ðứa thì nói: “Tờ báo đó
khổ rộng, để trải ra dọn cơm ăn”, đứa khác lại nói: “Ðể em phơi cá khô”, đứa
khác nữa lại nói: “Em đốt nướng khô mực”… Nói chung là bọn nó có hàng đống lý
do để “xin” báo Nhân Dân, nhưng không phải để đọc, còn tôi thấy nhu cầu nào
“chính đáng” thì tôi đều “giải quyết” hết. Thời gian sau này, muốn gia nhập vào
WTO, cộng sản Việt Nam phải mất hơn mười năm để sửa phần lớn luật Việt Nam cho
phù hợp luật quốc tế thì mới được bọn “tư bản giãy chết” chấp nhận là thành
viên WTO, dĩ nhiên luật về giam người không ngoại lệ. Các trại thi hành án đều
cho phép người nhà tù nhân gởi giấy vệ sinh cuộn vô cho tù nhân, nếu gia đình
nào không gởi giấy mà tù nhân có tiền được căn-tin trại giam bán giấy vệ sinh.
Nếu không thì dám có đứa trả lời: “Ðể chùi đít” lắm à.
Trước khi tôi bị bắt vô tù cộng sản, tôi có viết bài “ ‘Bí kíp’
đọc báo ‘lề phải’ ” đăng trên tờ Người Việt (Nam Cali) ngày 24/06/2011, đoạn mở
đầu như sau:
“Nếu đang
ngồi trước computer nối mạng Internet, bạn sẽ có điều kiện xác định sự thật
(của vụ việc đăng trên báo “lề phải”) rất dễ dàng bằng cách tra cứu, đối chiếu
với nhiều nguồn tin, với những tờ báo, website trong và ngoài nước có bề dày uy
tín chuyên đăng tải thông tin trung thực rõ nguồn gốc.
Sống trong một xã hội mà báo chí không phải là cơ quan truyền
thông cung cấp những thông tin trung thực, khách quan đa chiều cho người đọc,
mà đơn giản báo chí chỉ là một thứ công cụ tuyên truyền mị dân, “định hướng dư
luận” theo hướng ca ngợi
“chính nghĩa sáng ngời” của đảng cầm quyền, ca ngợi nhà cầm quyền và bưng bít
thông tin khi thông tin đó có thể có lợi cho nhân dân, nhưng không đem lại lợi
ích cho nhà nước; thì việc tìm hiểu sự thật khi đọc báo cũng là một công việc
hết sức khó khăn.
Nó đòi hỏi người đọc phải có kinh nghiệm và tầm nhìn xa để nhìn
thấu đàng sau từng con chữ trên tờ báo nhằm nắm bắt được sự thật khách quan, để
lật tẩy được trò mập mờ chữ nghĩa của các tay bút nô có thẻ nhà báo.
Nhưng nếu bạn chỉ có duy nhất trong tay tờ báo in “lề phải” thì
bạn làm cách nào để biết được sự thật từ cái “công cụ tuyên truyền” này?
Sau đây là một số “bí kíp” giúp cho bạn đọc báo (và thấy, hiểu)
báo “lề phải” như sau:…” và liệt kê ra hàng loạt cách “nhận dạng sự thật” trên báo chí
ở Việt Nam.
Trong tù, tôi đọc báo Nhân Dân cũng theo nguyên tắc đó. Tôi biết
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ chọn tôi là một trong số mười người được vinh danh “Phụ nữ
can đảm thế giới” nhờ báo Nhân Dân đăng bài chửi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ “ngu
xuẩn, mù quáng trao giải cho Tạ Phong Tần là một kẻ phạm tội đang thi hành án
trong tù”. Tôi đọc bài báo Nhân Dân chửi bà Thượng nghị sĩ Janet Nguyễn (Tiểu
bang Cali), chửi ông Nguyễn Ðình Thắng (Giám đốc BPSOS) thì biết hai người này
chống cộng sản và đã làm nhiều việc khiến cộng sản tức hộc máu mồm, nhất định
tôi phải nói lời cám ơn họ nếu có cơ hội. Tôi thấy báo Nhân Dân đăng bài khen
Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập thì tôi biết cộng đồng tỵ nạn cộng sản ở
hải ngoại chửi hai tên cựu VNCH phản thùng này hơn người Việt chửi chó. Tôi
thấy báo Nhân Dân thường xuyên đăng bài của Hồ Ngọc Thắng (không ghi địa chỉ rõ
ràng, chỉ ghi viết từ Cộng Hòa Liên Bang Ðức) thì tôi hiểu tên này tuy đang ở
Ðức nhưng làm việc cho cộng sản. Tôi thấy báo Nhân Dân đưa tin về giàn khoan
Hải Dương 981 thì tôi biết ở ngoài dân Việt đang biểu tình chống Trung cộng rần
rần, v.v…
Nói túm lại là, báo Nhân Dân của “đảng ta” cũng có “lợi” cho tù
nhân phải không quý vị?
Tạ Phong TầnTHÔNG BÁO NGÀY NHẬN ĐƠN ỨNG CỬ VÀO BAN ĐẠI DIỆN & HỘI ĐỒNG GIÁM SÁT CĐNVQG NAM CALI
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Van Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại hình ảnh
buổi họp báo của Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai về việc đề ra những biện
pháp để đối phó với Vietface TV & Trung Tâm Thúy Nga Paris by Night đã cấu
kết, làm ăn cũng như quyên tiền của đồng hương hải ngoại gởi về cho bọn Cộng Sản
trong nước.
Trong
buổi họp báo này Ban Tổ Chức Bầu Cử các cơ chế Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia
Nam Cali nhiệm kỳ 2018-2021 cho biết sẽ nhận đơn ứng cử của các liên danh thuộc
Ban Đại Diện Cộng Đồng cũng như Hội Đồng Giám Sát sẽ bắt đầu từ ngày 15 tháng 4
đến ngày 5 tháng 5 năm 2018.
Wednesday, April 18, 2018
TẠ PHONG TẦN - CHUYỆN "ĂN" SAU NGÀY "CHIẾN THẮNG"
Bài đã đăng báo Trẻ Magazine ngày 17/4/2018
Tôi tình cờ đọc được một bức tâm thư của cố nhà văn Xuân Vũ –
nguyên Trung đoàn trưởng Việt cộng đóng quân ở Củ Chi, nơi một thời là
vùng “xôi đậu” đầy mưa bom lửa đạn ở cửa ngõ Sài Gòn, đã chạy trốn khỏi Việt
cộng sau năm 1975, sống ở Mỹ viết sách, mất năm 2001 ở Texas – viết cho cô bạn
cùng đơn vị – mà cũng là người yêu cũ – một câu hỏi đầy đau đớn và uất hận:
“Bây giờ nhớ lại anh mới thấy rằng cả anh lẫn em đều bị bọn Bắc kỳ lợi dụng mà
không biết. Chúng thí mình như những con chốt lót đường. “Chiến thắng” xong
rồi, dân Nam kỳ mình được gì?…”
Chẳng thấy được gì hết, mà lại mất rất nhiều. Những đứa nhỏ như
tôi thời đó, thấy rằng mình bỗng nhiên mất đi quần áo đẹp, không có dép mới,
không có bánh kẹo, đồ ăn ngon chứa đầy nhà bếp khi Tết đến, không có tiền đi
mua quà bánh hàng rong. Thấy trời lạnh không có áo ấm để mặc, không có mền mới
để đắp, thấy không có ti vi để coi mỗi ngày, không điện, không dầu lửa (mỗi
tháng mỗi nhà được bán một lít rưỡi dầu lửa đỏ) đốt đèn nên nhà cửa tối om om.
Buổi tối chổng khu dùng cái quạt bằng lá dừa quạt cái bếp un đốt
bằng củi mục của gốc cây mắm để khói bay mù mịt đuổi muỗi đi. Sau đó mới đốt
cái đèn dầu lửa có tim đèn nhỏ xíu, ngọn lửa bằng hột đậu xanh, tỏa khói đen
khét nghẹt vì dầu lửa đỏ chớ không có dầu lửa trắng đốt đèn nữa. Ngọn lửa đèn
nhỏ xíu đó được úp bên ngoài bằng cái ống khói đèn thủy tinh nhỏ bằng cái trứng
vịt, nên thường kêu là đèn hột vịt. Cái ống khói đèn màu xanh xanh và đầy bọt
do trình độ thổi thủy tinh “dưới sự lãnh đạo sáng suốt, tài tình của đảng ta”
đã quay trở lại thời “khai thiên lập địa”. Rồi cả nhà xúm vô ngồi xung quanh
cây đèn đó, đứa nhỏ mở sách ra học, người lớn thì may vá hay làm việc khác.
Bọn trẻ bây giờ, nhất là người trẻ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, chắc
chắn không thể tưởng tượng nổi cái cảnh ấy nó ra làm sao. Túm lại cho dễ hình
dung, cái đèn đó giống y cái đèn mà Thủ tướng Phúc ngoẻo của Việt cộng định đem
qua Mỹ tặng ông Trump (nhưng bị cười chê quá Phúc ngoẻo phải giấu biệt đi không
dám đưa ra tặng nữa), ống khói cụt ngủn chớ không cao như vậy, mà nó nhỏ hơn
cái đèn “quà tặng” của Phúc ngoẻo rất là nhiều lần. Vậy mà sau hơn hàng chục
năm dài học hành như vậy, mắt tôi không bị đui như Lục Vân Tiên cũng là một
phép lạ.
Hôm nay, tôi không kể về một món ăn cụ thể nào, mà kể về chuyện
ăn sau khi bị “mất miền Nam” thôi. Kho quẹt là món ăn mỗi ngày của người dân
miền Nam sau ngày 30 Tháng Tư năm 1975. Trước đó, người miền Nam cũng thích ăn
kho quẹt, nhưng là một kiểu kho quẹt đầy chất “sang trọng và sung túc”. Thịt ba
rọi, tôm khô, nước mắm Phú Quốc ngon, tóp mỡ giòn tan, hành lá, tỏi khô, hành
khô, ớt hiểm, tiêu xay… qua bàn tay chế biến của các bà nội trợ, trở thành món
kho quẹt thơm phưng phức trong cái nồi đất gốm đỏ, đặc biệt hấp dẫn. Ăn với cơm
trắng nóng tơi xốp, bốc khói và đọt bầu, đọt bí, đọt rau lang luộc, dưa leo xắt
miếng. Cơm trắng phau phau, rau xanh mướt mắt, kho quẹt màu nâu đỏ điểm xanh,
chỉ nhìn qua mâm cơm thôi, riêng màu sắc thôi đã đủ làm nhểu nước miếng rồi.
Còn sau ngày 30/4 thì cũng kho quẹt, mà là muối, nước, nước màu
(đường chảy thắng cháy), bột ngọt (hơi bị hiếm, thỉnh thoảng mới có), hành lá
(vài cọng) và bất cứ thứ gì có thể ăn được (cơm dừa khô, cá bảy trầu, còng gió,
nghêu, sò, ốc, …), nấu cho nó khô lại bay mùi khét khét, rồi ăn với cơm gạo mốc
phân phối theo tem phiếu và bất cứ thứ rau cỏ dại nào kiếm được, miễn sao ăn
không chết là làm láng. Có chút xíu kho quẹt bằng bàn tay cho cả nhà năm bảy
người ăn.
Khi tôi lên Sài Gòn học trường Ðại học Pháp Lý Hà Nội (Phân hiệu
thành phố Hồ Chí Minh, khu vực phía Nam), sinh viên thường xách ca nhựa xuống
căn-tin trường, vô nhà bếp rót nước mắm về ăn cơm. Nói là nước mắm cho nó sang
trọng vậy thôi chớ nó chỉ là một thứ nước có màu của nước mắm chớ không có mùi
nước mắm. Nó được các chị nuôi nhà bếp trường Ðại học tự pha chế cho sinh viên
ăn bằng nước sôi, muối, chút bột ngọt, chút đường mía, nước màu và chút mỡ heo
phi hành lá cho thơm rồi đổ lên mặt loại nước mắm này. Ðứa nào nhanh chân hơn
đi trước nó hớt được phần trên mặt có mỡ hành nổi lều bều, đứa nào chậm chân là
hết sạch.
Bọn tôi ra chợ chồm hổm đối diện trường mua thêm vài miếng đậu
hủ chiên (là loại thức ăn rẻ tiền nhứt) đem về. Trước giờ lên lớp thì xé nhỏ
mấy miếng đậu hủ ra bỏ vô ca nước mắm rồi đi học. Trưa tan học chạy lên căn-tin
lấy cơm rồi đem ra ăn với đậu hủ ngâm nước mắm kể trên. Ðậu hủ thấm nước mắm nở
bự ra tè le, mặn và beo béo, một miếng đậu hủ ăn được cả ngày. Ăn như vậy ngày
này qua ngày khác. Học luật thì học đủ thứ luật xưa, luật nay, luật trong nước,
luật quốc tế, chủ nghĩa này chủ nghĩa nọ, kinh tế chính trị học, logic học, tâm
lý học, v.v…., nên thời đó có câu: “Sinh viên luật ăn như tù, ở như tu, toàn
nói chuyện lãnh tụ”.
Những đứa bạn bè sinh viên gốc Bắc, theo gia đình từ Bắc vô Nam
sinh sống, chúng nó thấy điều đó rất bình thường, thậm chí rất vui vẻ, hoan hỉ
ca ngợi “ơn đảng, ơn bác” mà vô Nam chỉ ăn cơm gạo mốc chớ không phải ăn độn
khoai lang, độn củ mì, độn hột bắp khô. Còn dân trong Nam vừa ăn cơm gạo mốc
vừa tiếc nuối một thời xa xưa cơm trắng cá tươi.
Người Việt Nam ai cũng biết miền Nam là xứ mắm, cá biển, cá
đồng, muối biển nhiều vô số kể. Nhưng hiểu sao, thập niên 70, 80, 90 những thứ
đó cũng trở nên khan hiếm. Không có gạo cho người ăn, lấy đâu ra thức ăn nuôi
heo nên không có thịt heo để ăn, đó là chuyện còn có thể hiểu được. Nhưng cá và
muối thì chúng nó chạy đi đâu mà cũng trở nên hiếm? Gia đình tôi, và hàng xóm
của tôi, chỉ thấy hôm nào ăn sang là bữa cơm có dưa mắm trộn chanh tỏi ớt, có
rau luộc. Dưa mắm là dưa leo đèo (nguyên trái), dưa leo già, đu đủ sống, dưa
gang non xắt miếng theo chiều dài rồi nhận vô phần nước còn lại của lu mắm, chờ
vài ngày sau trộn thêm thính gạo cho thơm rồi đem ra chợ bán. Muốn có nước mắm
thừa này để làm dưa mắm tất nhiên phải làm mắm cá mới có. Vậy thì con mắm (cá)
đã chạy đi đâu? Chịu thôi. Một đứa nhỏ như tôi không thể biết được. Hỏi những
người lớn xung quanh tôi cũng không ai biết, và sau này tôi biết cũng không ai
tìm hiểu về điều đó, có sao chịu vậy. Nên điều mà tôi hiểu thêm là chế độ cộng
sản vẫn tồn tại suốt mấy chục năm ở miền Nam (nơi người dân đã biết thế nào là
cơm no áo ấm, dân chủ, nhân quyền) là vì người ta vô cùng cam chịu.
Ngày tôi còn nhỏ, tôi chỉ thấy cái mất trước mắt là mất như vậy,
chưa thấy cái mất lớn lao hơn. Những người thế hệ trước ở miền Nam hẳn sẽ còn
thống kê ra cái sự mất lớn lao và dài hơn truyện dài nhiều tập đến cỡ
nào. “Chiến thắng” xong
rồi, dân Nam kỳ mình được gì?…”. Có được chớ, “ơn đảng, ơn bác”,
được đói nghèo và tụt hậu, bây giờ ngay cả Kampuchea họ cũng khinh thường.
Tạ Phong TầnTuesday, April 17, 2018
TẠ PHONG TẦN PHỎNG VẤN ỨNG CỬ VIÊN DÂN BIỂU TIỂU BANG 2018 ĐỊA HẠT 72 TIẾN SĨ LONG PHẠM
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại cuộc phỏng
vấn của Tạ Phong Tần, Cựu Tù Nhân Chính Trị, Nhà Báo Tự Do, Blog Sự Thật &
Công Lý với Tiến sĩ Long Phạm (Phạm Kim Long), Cộng Hòa Bảo Thủ, Tiểu Thương
Gia Tự Lập, Cựu Ủy Viên Giáo Dục Quận Orange về việc ông ra ứng cử vào chức vụ
Dân Biểu Tiểu Bang, địa hạt 72 vào tháng Sáu tới. Nếu thắng cử ông sẽ đại diện
cho Đảng Cộng Hòa tiếp tục ra tranh cử vào tháng 11 tới.
Monday, April 16, 2018
THÔNG BÁO BIỂU TÌNH LẦN THỨ 3 NGÀY 21/4/2018 CHỐNG VIETFACE TV & TRUNG TÂM THÚY NGA PBN
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Van Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại hình ảnh
buổi họp báo của Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai về việc đề ra những biện
pháp để đối phó với Vietface TV & Trung Tâm Thúy Nga Paris by Night đã cấu
kết, làm ăn cũng như quyên tiền của đồng hương hải ngoại gởi về cho bọn Cộng Sản
trong nước.
Trong
buổi họp báo này Ông Phan Kỳ Nhơn, Chủ Tịch Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản &
Tay Sai cho biết: “…Chúng tôi xin long trọng thông báo là chúng ta sẽ có cuộc
biểu tình sắp tới vào ngày 21 tây (21/4/2018) lúc 4 giờ…, tập trung tại Đền Đức
Thánh Trần; tại tượng Đức Thánh Trần và chúng ta sẽ biểu tình tại Thúy Nga
Paris mà thôi… và chúng tôi cũng loan báo rằng tất cả những banner, poster đều
của Liên Ủy Ban, tất cả những banner, poster của những người tham dự biểu tình
thì chúng tôi không chấp nhận.”
Sunday, April 15, 2018
HỌP BÁO VỀ VIỆC BẢO VỆ CỘNG ĐỒNG TRƯỚC SỰ XÂM NHẬP & PHÁ HOẠI CỦA VIETFACE TV & TT THÚY NGA PBN /P2
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Van Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại hình ảnh
buổi họp báo của Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai về việc đề ra những biện
pháp để đối phó với Vietface TV & Trung Tâm Thúy Nga Paris by Night đã cấu
kết, làm ăn cũng như quyên tiền của đồng hương hải ngoại gởi về cho bọn Cộng Sản
trong nước.
HỌP BÁO VỀ VIỆC BẢO VỆ CỘNG ĐỒNG TRƯỚC SỰ XÂM NHẬP & PHÁ HOẠI CỦA VIETFACE TV & TT THÚY NGA PBN /P1
Little
Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Van Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại hình ảnh
buổi họp báo của Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai về việc đề ra những biện
pháp để đối phó với Vietface TV & Trung Tâm Thúy Nga Paris by Night đã cấu
kết, làm ăn cũng như quyên tiền của đồng hương hải ngoại gởi về cho bọn Cộng Sản
trong nước.
Saturday, April 14, 2018
TIỆC GÂY QUỸ CỦA CHÍ CHARLIE NGUYỄN TRANH CỬ VÀO HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER 2018 /P2
Little Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại một số hình ảnh buổi tiệc gây quỹ của Chí Charlie Nguyễn, tranh cử vào chức vụ Nghị Viên Hội Đồng Thành Phố Westminster (ngày 6 tháng 11 năm 2018) vào lúc 6:30 pm chiều Thứ Sáu ngày 6 tháng 4 năm 2018 tại Nhà hàng Seafood Palace, 6731 Westminster Blvd, thuộc Thành phố Westminster, miền Nam California, Hoa Kỳ.
TIỆC GÂY QUỸ CỦA CHÍ CHARLIE NGUYỄN TRANH CỬ VÀO HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER 2018 /P1
Little Saigon (VanHoaNBLV) – Chương Trình Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại một số hình ảnh buổi tiệc gây quỹ của Chí Charlie Nguyễn, tranh cử vào chức vụ Nghị Viên Hội Đồng Thành Phố Westminster (ngày 6 tháng 11 năm 2018) vào lúc 6:30 pm chiều Thứ Sáu ngày 6 tháng 4 năm 2018 tại Nhà hàng Seafood Palace, 6731 Westminster Blvd, thuộc Thành phố Westminster, miền Nam California, Hoa Kỳ.
Wednesday, April 11, 2018
VÕ ĐẠI TÔN (HOÀNG PHONG LINH) - NỖI LÒNG DÂNG MẸ VIỆT NAM !
NỖI LÒNG DÂNG MẸ VIỆT
NAM !
(Quốc Hận 2018)
Võ
Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Bốn
mươi ba năm rồi
Con
vẫn đi tìm MẸ.
Vết
thương mồ côi còn hoen máu lệ
Bao
đêm ác mộng bùng lên.
Giữa
trùng dương thuyền như lá lênh đênh
Con
quỳ lạy khi tầm xa quê cũ.
Trời
lưu vong tượng đá đầy rêu phủ
Góc
công viên con gọi MẸ, đâu rồi ?
Con
đã về : - tìm hơi ấm trong nôi
Ôm
tay MẸ, sống nguyên đời thơ dại.
Viên
gạch lót đường, xuyên rừng đêm biên ải
Phút
sa cơ, con thấy MẸ bên mình.
Đời
trung niên hằn dấu ấn điêu linh
Trong
ngục tối, máu đen thành mực viết.
Xin
dâng MẸ, dòng Thơ con tha thiết
Chỉ
cầu mong tồn tại, tiếp Lên Đường.
Rồi
hôm nay, nhìn lại cảnh quê hương
Con
vẫn thấy MẸ cằn khô áo rách.
Tóc
bạc cuối đời, con vẫn xin làm gạch
Lót
đường đi cho thế hệ Em-Con.
Xin
MẸ thương con, dù sức yếu mỏi mòn
Nâng
con dậy, không quay đầu bỏ cuộc.
Bạn
bè con theo tuổi đời bay vút
Bóng
cô đơn còn lại giữa đêm trường.
Dù
ngày mai theo tiếng gọi Vô Thường
Hồn
con vẫn cá Hồi quay tìm MẸ.
Con
sẽ về - hòa chung cùng Tuổi Trẻ
Thét
vang lên đòi lại Quyền Người.
Đồng
hành bên nhau, vang vọng tiếng cười
Quỳ
ôm MẸ giữa trời Xuân Dân Tộc.
Tuổi
hoàng hôn, con không còn tiếng khóc
Nhưng
vẫn còn nguyên vẹn máu hồng tim.
Hơn
bốn mươi năm, con còn mãi đi tìm
Hình
bóng MẸ nuôi đời con Trung Nghĩa.
Cách
không gian nhưng cùng chung tuyến địa
Con
nguyện lòng theo bước MẸ ngày đêm.
Con
không về - khoe cảnh sống ấm êm
Nơi
xứ lạ lãng quên hồn Tổ Quốc.
Không
làm khách nhàn du giữa nguồn đau Dân Tộc
Thản
nhiên nhìn bao bạo ngược tàn hung.
Đến
cuối đời xin tâm nguyện cùng chung
Bao
thế hệ lau khô dòng lệ MẸ.
Đất
Nước hồi sinh giữa trời Xuân muôn vẻ
Như
nghìn xưa theo MẸ lúc lên non.
Hoa
Nhân Bản, viết lại Sử vàng son
Dâng
lên MẸ - xin vuông tròn Đạo Lý.
Phút
tàn hơi chỉ mong lòng toại ý
Được
quỳ hôn từng mảnh đất Quê xưa.
Đàn
Cháu Con thôi dãi nắng dầm mưa
Trời
lại sáng, đường tương lai rộng mở.
Ngẩng
cao đầu, nhịp hòa chung hơi thở
Cùng
năm Châu sống đẹp với Nhân Quyền.
MẸ
VIỆT NAM
! Cho con vẹn lời nguyền
Chung
góp sức, trọn đời xin dâng MẸ !.
Hơn
bốn mươi năm, trầm luân dâu bể
Vẫn
nguyện tình chung thủy với Quê Hương.
Võ Đại Tôn
Hải ngoại, 43 năm Quốc Hận – 2018.MAI THANH TRUYẾT: NGHĨ VỀ 30/4
Mài gươm mãi đến bao giờ nhỉ
Bao giờ chém chết nỗi đau
thương
Nỗi đau vẫn đó ngày Quốc Hận
30 tháng 4 sông núi ngẫn ngơ!
Thơ Huỳnh Công Ánh
Không
biết tự lúc nào sau ngày 30 tháng tư năm 1975, mỗi năm vào dịp nầy lòng tôi
dường như chùng xuống. Trước khi về hưu vào năm 2012, công việc hàng ngày vẫn
chu toàn 8 giờ để trả nợ áo cơm, một vài giờ cho dịch vụ tư vấn về môi trường của
tôi, cũng như thì giờ cho các buổi phỏng vấn hay ngồi suy tư và viết bài hoặc
đi đó đi đây…tôi đã cảm nhận được một nỗi niềm u uẩn nào đó trong tôi. Nhưng
bây giờ, mặc dù đã giã từ nợ cơm áo, nhưng niềm u uẩn trên vẫn tiếp tục còn
trong tôi ngày càng…dai dẳng hơn thêm, càng cô đọng hơn nữa đến nỗi nhiều khi
tôi chỉ muốn nói… một mình!
1-
Tại sao lại có hiện tượng như vậy
trong tôi?
Có lẽ, vì tuổi đời ngày càng cao, và niềm hy vọng về một ngày mùa xuân
nở hoa trên quê hương còn xa vời vợi…cho nên nỗi buồn của tôi càng thêm ray rứt
và điểm thêm đôi nét tuyệt vọng trong tâm tư?
Mà
cũng có lẽ, theo lời của một người bạn xưa, Ngộ Không nhận xét về tôi trong bài
“Thằng… chào cờ” là:”Thêm một lần với biệt hữu thiên địa phi nhân gian,
và ông hiểu là gã làm như đang sửa soạn cho một chuyến đi xa…Lại thêm một lần
sau ánh mắt xa vắng như vắt ngang dòng sông Bến Hải đang lặng lờ với nước chẩy
đôi dòng. Dòng sông vẫn tiếp tục trôi đi, ở giữa dòng có một giải phân cách ý
thức hệ tích tụ đã bao năm. Cùng một cảm hoài, ông cảm thấy thanh thản ở cái
tuổi cổ lai hy nên hiểu được cuộc đời là dòng sông đã gần đến cửa biển. Mà biển
là tàng thức chứa chấp mọi nhân sinh. Thời gian trên những dòng sông chính là
những mảnh đời. Qua ánh mắt
thằng Nam Kỳ quốc dường như đã mệt mỏi. Ông nhìn thấy ánh mắt ấy vắt qua một
khoảng không gian nào đó mà gã đã từng hoài bão, kể cả những hoài vọng thầm kín
như giấc mơ của một đời người với … mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự, giầy cỏ, gươm
cùn ta đi đây. (Nguyễn Bính)”.
· Bỏ qua những ngày tháng nghiệt ngã còn lại ở Việt Nam trước khi
vượt biên sau 30/4/1975, phải thành thật mà nói, lúc
đó tôi không có thì giờ để “buồn” như hôm nay, vì miếng cơm manh áo và mãi lo
“tìm đường ra đi” (cứu nước?) cho một gánh nặng với 4 đứa con dại…
· Bỏ qua những năm đầu tiên sống đời tị nạn, tôi cũng chưa thực sự quan tâm gì mấy cũng như không có thì giờ
để buồn…như nỗi buồn hôm nay vì một đời sống tạm dung nơi xứ người.
Nhưng
chỉ trong vòng 30 năm trở lại đây, khi gia đình tương đối ổn định và sau khi
bắt đầu bước vào con đường tranh đấu cho Việt Nam qua ngã môi trường, tôi mới
thực sự cảm thấy buồn. Và mỗi năm nỗi buồn đó càng se sắc
hơn, ngậm ngùi hơn, vì nghiệm thấy con đường mình đang đi vẫn còn quá
xa…mà ước mơ một ngày Việt Nam ơi! Quê
hương réo gọi - Những người con Việt hẹn nhau về - Chung vai vá lại dư đồ rách
- Cùng nhau xây đắp mảnh Tình Quê …vẫn còn quá xa…
2-
Buồn để mà buồn một mình!
Không
thể nào nói tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn được. Mà tôi hiểu và hiểu rất
rõ nỗi buồn thực sự của tôi vì hai lý do:
·
Đất Nước còn điêu linh,
·
Và Bà con mình vẫn còn chìm đắm
trong nỗi nhục nhằn làm công dân hạng hai cho một chế độ phản dân tộc chưa từng
thấy trong lịch sử Việt Nam.
Nhìn
lại những ngày bắt đầu từ giữa tháng tư năm 75, có thể nói cả thành phố Sài Gòn
đang lên cơn sốt. Nào là chạy đôn chạy đáo thăm dò tình hình…mặc dù biết rằng
miền Nam đang trong cơn hấp hối, nhưng cũng mong tìm và hy vọng một phép lạ.
Nào là, đối với những người có chút tiền, lo chạy đi đổi đô la, làm…áp phe, hay
do là tin tức tìm đường ra đi. Tin tức đồn đãi nhiều khi trái ngược nhau, tin
vui lẫn với tin buồn.
Nhưng nỗi buồn của tôi thực
sự buồn khi rời trụ sở USAID ở đường Lê Văn Duyệt sau khi làm “thủ tục”…ra đi.
Cầm tấm thẻ vô tri có hình của một “ông giáo trẻ” đầy nhiệt huyết, mà khi về
lại Việt Nam năm 1973, nguyện sẽ làm một cái gì cho thanh niên Việt Nam. Tôi không thiết ăn cơm chiều hôm đó. Nếu tôi nhớ không lầm, đó là
ngày thứ tư 09/4/1975.
Tới
thứ hai tuần sau đó, vào khoảng tuần lễ thứ hai của tháng tư, lên Đại học Cao
Đài Tây Ninh, tôi gặp mấy anh chàng “CIA” trẻ đóng trên đài phát tuyến ở đỉnh
Núi Bà vừa xuống chợ Tây Ninh, cho tôi biết rằng ngày mai, họ sẽ rút về Mỹ và
khuyên tôi nên rời bỏ quê hương qua một giọng Bắc rất rành rọt. Suốt các buổi
lên lớp sau đó, tôi nói như người mất hồn, một tâm trạng mà chính giờ phút viết
lên dòng chữ nầy, tôi lại thêm một lần “phiêu diêu” nữa.
3-
Đi?
hay Ở?
Hai
chữ nầy ám ảnh mãi nơi tôi trong suốt thời gian còn lại cho đến ngày 30/4 năm
đó.
Hình
ảnh Ba tôi lẩn quẩn trong đầu. Hình ảnh một ông giáo già đã về hưu
từ lâu, căm cụi viết thư cho con mình đi du học mỗi buổi sáng thứ năm trong
tuần, để rồi, sang sáng thứ bảy đem thư ra Bưu diện gửi đi cho kịp chuyến máy
bay Air France bay về Pháp, để con mình
nhận được thư đúng ngày thứ hai. Việc nầy xảy ra đúng như in, không
hề sai sót suốt hơn hai năm trời sau khi tôi du học bên Pháp cho đến khi Ba tôi
mất. Ba tôi mất ngày chủ nhựt và thứ
hai sau đó tôi vẫn nhận được thư ba viết trước khi nhận được điện tín của anh
tôi.
Còn
Má tôi. Một người mẹ già gặp lại và
sống với con chưa đầy hai năm…sau khi tôi về nước. Mà cũng chính trong thời gian nầy, tôi luôn bận bịu với những “đam mê”
cho cuộc sống, mãi mê chuẩn bị cho con đường “công danh” của mình… thì làm sao
tôi có thì giờ chăm sóc hay hỏi han đến mẹ già. Và mỗi khi nhìn lại mình,
chính tôi cũng phải tự thú rằng mình cũng không có thì giờ để nghĩ đến mẹ mình
nữa trong thời gian nầy. Tôi thật có lỗi với má tôi nhiều và nỗi ân
hận vẫn còn ray rứt mãi trong tôi. Và giờ đây, khi viết những dòng chữ nầy, tôi
chỉ còn biết mỗi đêm nhìn ảnh mẹ để sám hối.
Trở
lại thời gian giữa tháng 4 năm xưa. Tâm trí tôi luôn bị ray rứt với tâm trang nửa Ở nửa Đi.
·
Đi không đành cũng vì mẹ già
đơn côi.
·
Đi không đành cũng vì bầu nhiệt
huyết của tuổi trẻ níu kéo lại để làm một “cái gì” cho quê hương.
· Và đi cũng không đành vì một suy nghĩ non dại (mà chắc cũng có
nhiểu người suy nghĩ như tôi), đó là “Mình có thể đối thoại với người
cộng sản, vì trước khi họ là cộng sản, họ cũng là người Việt Nam với đầy đủ dân
tộc tính; vì vậy mình có thể hợp tác được”.
Một
khi đã biết sai lầm thì đã muộn, tôi phải trả cái giá gần 8 năm trong nhà tù
lớn Việt Nam dưới chế độ nầy. Biết là sai lầm trong giai đoạn đó, nhưng tôi
không bao giờ hối hận vì quyết định trên. Vì sao? Vì chính cái sai
lầm oan nghiệt nầy đã làm cho tôi hiểu được người cộng sản Bắc Kỳ như thế nào…và
chính điều sau nầy làm cho tôi dứt khoát hơn là chúng ta, những người con Việt hiền hòa
không thể nào sống chung với những người luôn mang não trạng chuyên chính vô
sản và không có tình người.
Cái
sai lầm nầy cũng giống như cái sai lầm của người thầy giáo Tạ Ký dạy Văn chương
của mái trường thân yêu của người miền Nam; đó là Trường Petrus Trương Vĩnh Ký,
mà thời tôi đi học có tên là Lycée Petrus Trương Vĩnh Ký – LPK. Anh Ký khi đi “tù” về cùng ngồi uống rượu với Gs Tôn
Thất Trung Nghĩa bên Trường Luật và tôi
tại Chợ Đuổi nằm tại góc đường Lê Văn Duyệt và Trần Quý Cáp năm 1981 như sau:“Hai
mươi năm mới biết chuyện xưa lầm. Thì tuổi trẻ đã biến thành uất hận!”
Chiều
thứ hai 28/4, khi một tên phi công (tôi không muốn nhắc tới tên nầy lên đây, vì
làm sao tôi quên được tên những kẻ phản bội quê hương) dội bom dinh Độc Lập, và
từ đó lịnh giới nghiêm 24/24 được ban hành. Tôi liền chạy lên nhà một người bạn
vong niên trên cư xá giáo chức ở đường Tự Đức. Đó là GS Nguyễn Văn Trường, vừa
qua đời ngày 3/1/2018 tại Houston.
Ngay
từ những ngày đầu còn chập chững bước vào ngưỡng của trường ĐH Sư Phạm Sài Gòn
với tâm thức đầy tự tin, Anh đã từng khuyên tôi:”Cuộc sống vốn bất toàn. Vì thế mà con người cầu toàn. Vì cầu, và muốn cho
bằng được, cho nên mới có thất vọng. Cuộc sống vốn vô thường, không ngừng biến
đổi. Nhưng ta lại muốn ngưng giòng đời, gói nó trong những ước vọng của ta, cho
nên mới có khổ đau. Vọng tâm là duyên tạo thành, và biến đổi tùy duyên, ta lại
đồng nhất mình với nó, cho nó là chân lý, căn cứ vào nó để phê phán thiệt hơn,
đúng sai, phải trái. Thế thì làm sao ta không nhìn sai lệch, không sống trong
giả tưởng của vọng. Cho nên, nhà Phật dạy vô trụ. Ðừng trụ vào bất cứ một niệm
nào, Ðừng trụ vào Phật Tánh, Chân Tâm, Thiên Ðàng, Ðịa Ngục. Ðừng trụ ngay cả
vào cái ý niệm vô trụ”.
4-
Tôi đã chứng kiến được gì và đã
học được gì?
Xin
ghi lại vài dòng để chiêm nghiệm nỗi đau thương, nhục nhằn của những người con
Việt trước cảnh quốc phá gia vong trong những ngày cuối cùng của Miền Nam. Đó
là:
· Hình ảnh một Trung tá TQLC chạy từ Đà Nẵng về nhà người anh cũng ở
cùng cư xá, hình ảnh giọt nước mắt lưng
tròng khi anh cổi chiếc áo trận và cắt từng nút áo cũng như hai bông mai bạc
trên cầu vai. Anh nói với người anh qua giọt nước mắt và trong từng tiếng nấc “Anh xem như em đã chết ngày hôm nay”;
· Hình ảnh từng đoàn trực thăng Mỹ chiếu đèn sáng rọi vào mặt chúng
tôi trên sân thượng của cư xá trong lúc tháo chạy và chở người di tản đi ra hạm
đội;
· Hình ảnh những người lính tôi không còn nhớ Dù tiếp tục chiến đấu
ở cầu Phan Thanh Giản trên con đường đi ra Ngã tư Hàng Xanh. Tiếng súng bắt đầu
ngay sau khi tướng Minh tuyên bố đầu hàng lúc 10 giờ 37 phút sáng 30/4. Và tiếng
súng chỉ im lặng lúc xế trưa, có nghĩa là tất cả anh em binh sĩ đã chiến đấu
cho đến quả lựu đạn cuối cùng.
Chuyện
ĐI và Ở đã được tôi quyết định ở khúc quành định mệnh nầy, không khác chi khúc
quành của nhân vật Thiệu “phải” rời bỏ khúc quành của con sông Đuống đầy kỷ
niệm tuổi thơ với Yến, người bạn thời trẻ thơ mà sau nầy trở thành…người tình
muôn thuở cho đến cuối đời, để di cư vào Nam tìm tự do. (trong quyển tiểu thuyết “Dòng
sông định mệnh” của nhà văn Doãn Quốc Sĩ).
5-
Những ngày sau đó
Qua
ngày thứ năm 1/5, lệnh trên radio yêu cầu (bắt buộc thì đúng hơn) mọi công chức
phải đến trình diện tại trụ sở làm việc của mình. Sáng đó, tại cư xá có mặt Ông
Khoa trưởng, Ông Phó Khoa trưởng và một số giáo sư, tôi và một giảng nghiệm
viên tình nguyện vào Trường Sư phạm xem tình hình.
Mọi
sự có vẻ êm xuôi vì “họ” chưa có người vào tiếp quản, ngoài một số “cơ sở” địa
phương thôi. Nhưng một hình ảnh khác làm bẽ bàng và làm đão lộn những suy nghĩ
tốt đẹp trong tôi khi nhìn thấy một số
đồng nghiệp của mình mới chỉ vừa cách đây một ngày, nay đã mang “băng đỏ
cách mạng” từ cung cách hướng dẫn chỗ để xe, cho tới thái độ trong lúc nói
chuyện. Đáng phỉ nhổ nhứt là những người nầy ngày nào thưa anh, xưng em
với tôi, mà nay trở mặt dương dương tự đắc tự xưng tôi, tôi, anh, anh một cách
trơ trẻn. Có những chị giáo sư thước tha, dịu hiền trong khi lên lớp mà nay
ngoài băng đỏ, thậm chí còn để lá cờ vàng ba sọc đỏ dưới chân bàn đạp ga xe
nữa. Thế mà, rốt cuộc, họ cũng phải liều thân vượt thoát và hiện đang sống rải
rác tại Canada, Hoa Kỳ, Pháp, và Úc châu. Thật là nẽ bang cho chính họ!
Và
hơn nữa, có giáo sư trong suốt thời gian chưa đầy hai năm ngắn ngủi của tôi, đã
xem tôi như “thần tượng” mặc dù biết rằng tôi đã lập gia đình rồi, thường xuyên
đi ăn uống chung. Tết đên, cô cũng không quên hái vài trái xoài trước nhà để
biếu tôi, thậm chí đã dám cùng tôi “nhậu thịt chó” nữa…Người đó bây giờ là một
“công thần” của chế độ. Chính là Tôn Nữ Thị Ninh.
·
Làm sao tôi quên được lần đổi
tiền đợt I ngày 22/9/1975,
đổi 1Đ tiền “chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam” tức tiền “ngân hàng Việt
Nam” lấy 500Đ tiền Việt Nam Cộng Hòa hay “tiền Ngân hàng Quốc gia Việt Nam”.
Người dân chỉ đổi được mỗi gia đình 100.000Đ mà thôi.
·
Làm sao tôi quên được lần đổi
tiền đợt II ngày 3/5/1978,
đổi 1Đ “tiền thống nhứt XHCN” tức tiền “ngân hàng nhà nước” lấy 1Đ tiền “ngân
hàng Việt Nam” và mỗi gia đình chỉ được đổi 100Đ mà thôi.
·
Làm sao tôi quên được lần đổi
tiền đợt III ngày 14/9/1985,
đổi 1Đ tiền ngân hàng nhà nước cũ lấy 1Đ tiền ngân hàng nhà nước mới (tiền
thống nhứt Bắc Nam).
·
Làm sao tôi quên đượt lần đánh
tư sản đợt I ngày 11/9/1975,
cướp của và tịch thu nhà những người được cho là tư sản cùng bắt đi vùng kinh tế
mới. Chiến địch nầy gọi là X1;
·
Làm sao tôi quên được lần đánh
tư sản đợt II, tức chiến dịch X2, từ tháng 3/1978 tới cuối năm 1990 nhắm vào tư sản tiểu thương, những nhà tiểu thủ công nghệ, ước
tính trên 14.000 gia đình tại Sài Gòn;
·
Làm sao tôi quên được lần đánh
tư sản đợt III tức chiến dịch X3, song hành
với chiến dịch X2 tại Sài Gòn nhằm mục đích trục xuất người củ ra khỏi nời ở và
điền khuyết vào bằng gia đình cán bộ ngoài Bắc vào. Đây là một âm mưu thâm độc nhằm “Bắc kỳ hóa” thành phố
Sài Gòn. Tính đến tháng 9/1989, ước tính có đến 950.000 người bị
đuổi khỏi Sài Gòn, và có khoảng 150.000 gia đình cán bộ Bắc kỳ được điền khuyết
vào;
·
Làm sao tôi quên được những đợt
bị bắt buột đi “học tập cải tạo”,
đáng kể nhứt là đợt cuối cùng vào tháng 6/1975, kêu gọi công quân cán chính tập
trung mang theo lương thực cho một tháng…để rồi tất cả bị lường gạt và phải
chịu lao động khổ sai từ một hai năm cho đến hơn 17 năm đối với những cán bộ
hành chánh và quân đội cao cấp của Việt Nam Cộng hòa….
6- Những ngày hôm nay và sắp tới
Một
người bạn trong nước vừa viết những nhận định của anh về CSBV như sau:
·
Cuộc Cách mạng Môi trường hiện tại chưa phải là “ý chí của cả dân tộc”, đứng dậy, dứt
khoát và trực diện “đối đầu” với một đảng độc tài đang đi dần đến sự tự hủy! Vì
vẫn còn nhiều chữ “nếu” “nếu toàn dân đã ý thức được vận mệnh đất nước, tương
lai của mình mà nổi dậy, biểu tình lớn thì …”
·
Thế trận hiện tại trong nước:
Thành phần trong Đảng CSBV chống đối với nhau tới cùng …” chứ không hẳn phải
“thành phần thứ ba luôn “quyết tử” với đảng …”
·
Đảng viên: niềm tin lý tưởng đảng Cộng
sản hiện nay không phải là mối liên kết hay trở lực lớn, vấn đề chính chi phối
mọi người là quyền lực và quyền lợi. Lý tưởng đảng hiện
nay đã trở nên vật trang trí rẻ tiền cho toan tính quyền lợi…”
·
Lớp cầm quyền: Lớp lãnh đạo doanh nghiệp nhà
nước, Lớp doanh nhân ăn theo, Lớp hy vọng hưởng lợi, Lớp công lực: công an,
quân đội;
·
Tầng lớp muốn thay đổi:
cuộc sống bế tắc, ủng hộ thay đổi;
·
Người Việt trong nước:
Đây là một trở lực lớn khi mà người dân trong nước sau bao nhiêu năm sống trong
môi trường thiếu tin tức, đã bị nhiễm độc âm mưu tuyên truyền của Cộng Sản, xem
những thành phần chiến đấu cho dân chủ tại Hải Ngoại là hoạt động chống phá nhà
nước, rước ngoại bang để chịu hàng phục làm nô lệ! Tuy nhiên, ngoài lực cản như
trình bày thì lực lượng trí thức của người Việt nước ngoài đông
đảo mang nguồn tư tưởng dân chủ tiến bộ là một nguồn lực vô cùng quí giá sẵn
sàng cổ vũ sự thay đổi, xây dựng lại đất nước sau ách toàn trị.
·
Quốc nội: Số ít chưa nhận ra đại họa Tàu Cộng. Trong số Dân đã nhận thức
được đại họa của Quốc Dân, thì đa số Dân quá ù lì thụ động, kể cả hàng ngũ Chức Sắc các Tôn giáo, Nhân
sĩ, Trí thức, chỉ thở dài thất vọng hoặc khóc, mà không biết nên làm gì (?)
·
Cái
khó là nhìn thấy hướng đúng, hướng phù hợp với từng người! Cái
khó vạn nan kế tiếp là hăng hái bước lên đi vào hành động.
Qua
sự nhận xét của một người con Việt trong nước cùng với những lời biện bạch
trên, người viết xin diễn lại bức tranh vân cẩu chập chùng những
ý nghĩ lộn xộn trong những ngày quốc phá gia vong và suy nghĩ miên man sau 43
năm trong cuộc
hành trình chưa thấy …Điểm đến!
Xin
chia xẻ cùng bà con.
Đây
không phải là lời tự thú hay than thở, hay nói về mình.
Nơi
đây tôi chỉ muốn nói lên vài điều suy nghĩ của một người con Việt mà thôi.
Đó
là:
§
Đừng bao giờ mơ tưởng những người
Việt cộng sản Bắc kỳ là người Việt Nam.
Và
để thoát khỏi ý nghĩ tiêu cực trong những ngày đau thương của Đất và Nước, tôi
tự điều hướng cho chính mình cần phải hành xử trong tương lai như:
§ Đứng trước quá khứ, hãy ngả mũ. Đứng trước tương lai, hãy XẮN
TAY ÁO (H.L.Mencken) và chúng ta phải tiếp tục giữ lửa Quê Hương trong lòng
mãi mãi.
§ Lời ca của cố nhạc sĩ du ca Nguyễn Đức Quang đã kéo tôi về với
thực tại, bài “Không phải là lúc”, bắt đầu bằng “Không phải là lúc ta ngồi đặt vấn
đề”, để rồi kết thúc bằng một quyết tâm dứt khoát “…Làm việc đi không lo khen chê, làm việc đi hãy say và
mê, cứ bắt tay gan lỳ, chúng ta giải quyết. Mình chậm chân đi sau người ta, mà ngồi
đây nghĩ lo viễn vông, thắc mắc ngại ngùng biết khi nào mới làm xong!”
Và cũng chính vì mang quyết tâm trên mà
tôi vẫn “Không đặt vấn đề với anh em,
nhưng chắc chắn đứa con Việt nầy dứt khoát đặt vấn đề những người đang tàn phá
Ðất và Nước của Ông Cha để lại.
Và tôi ”đặt
vấn đề” với người Cộng sản Bắc Kỳ, đã và đang chấp nhận và tiếp tục đóng
vai trò “thái thú biết nói tiếng Việt”
cho Trung Cộng thực thi “Ðại Họa Mất
Nước” để hoàn tất công cuộc Bắc thuộc lần thứ V.
Nhưng tôi cũng không quên dứt khoát đặt vấn đề với những kẻ cuối đời vẫn còn bon chen -
danh lợi, bất kể cố ý hay vô tình, bị rơi vào cái bẫy lợi danh
của Cộng sản, cái bẫy của “cây gậy và
củ cà rốt” với cây gậy đập trên đầu mà củ cà rốt vẫn không cho ăn, cái bẫy của
Cộng sản muốn mượn tay người Quốc gia “bôi đen” người Quốc gia chống Cộng, cái
bẫy “gây rối cộng đồng” do những tay ăn
bã của cộng sản; những kẻ dễ đánh mất thân phận làm “người” của mình, bất kể đó
là loại “người” gì; lắm khi đó là những con “ếch” muốn làm con “bò”, cho dầu
“ếch” hay “bò”, “nhỏ” hay “lớn”, vẫn không phải là... “người”.
Xin ghi lại và
góp phần vào những Ngày Buồn
Tháng Tư của những người con Việt.
Mai Thanh Truyết
Mùa Quốc hận tại Ottawa ngày 30/4/2018
Subscribe to:
Posts (Atom)